Nàng: Anh có bao giờ hút thuốc không?
Chàng: Không bao giờ.
Nàng: Vậy anh có uống rượu chứ?
Chàng: Đời anh chưa từng uống giọt rượu nào.
Nàng: Thế còn cờ bạc? Chắc anh cũng có đánh chứ?
Chàng: Không khi nào, em cũng biết đấy.
Nàng: Vậy ngoài ra anh có để ý đến cô nào không?
Chàng: Em phải tin anh chứ. Anh chỉ có duy nhất mình em thôi.
Nàng: Nhưng anh cũng phải có thói xấu gì chứ?
Chàng: À, đúng là thi thoảng anh có nói dối.
Một người dân đã sống ở một thành phố xứ Ê-cốt (Anh), nay có dịp trở lại thăm, trông thấy một cái biển mới trong công viên: "Không được giẫm lên cỏ. Ai giẫm lên cỏ phải phạt 1 silinh".
Thấy khác hẳn ngày trước, ông ta chạy đến hỏi người cảnh binh đang làm nhiệm vụ gần đó:
- Thưa ông, tại sao ngày nay lại giảm nhẹ tiền phạt như thế? Trước đây những 3 silinh kia mà!
- Hạ là phải, vì nếu phạt 3 silinh thì chẳng ma nào dám giẫm lên cỏ à. Ông hiểu chứ?
- !!!
Giờ kiểm tra. Cả lớp im lặng làm bài còn thầy giáo tranh thủ đọc tiểu thuyết. Bỗng thấy thầy dõng dạc:
- Lan! Không được nhìn bài của bạn.
Có tiếng rụt rè:
- Dạ, thưa thầy...
- Không thưa với gửi gì hết cả. Tôi nhìn thấy hết rồi. Qua mắt tôi thế nào được.
- Thưa thầy... hôm nay bạn Lan nghỉ học ạ.
- !!!
Hai người đàn ông gặp nhau ở địa ngục, họ kể cho nhau lý do phải xuống dưới đó.
- Tôi chết vì lạnh - Người thứ nhất nói.
- Còn tôi chết do ghen tuông, cứ nghe vợ có nhân tình là bỏ cả việc để về nhà rình bắt. Một hôm do tìm không thấy tình địch, uất quá tôi đứt mạch máu não mà chết.
- Trời! Nếu như lúc ấy anh mở tủ lạnh ra thì có phải là hai chúng ta không phải phí đời rồi không?
Vị vua nọ trước khi ra chiến trường liền khóa hoàng hậu lại và nói:
- Đây là chìa khóa đức hạnh. Ta sẽ chỉ giao nó cho người nào tin cẩn nhất.
Sau một hồi mông lung suy nghĩ, vua quyết định giao cho một vị quan cận thần nổi tiếng là trung quân ái quốc và yên tâm xuất binh. Chỉ vừa đi được vài dặm, bỗng có tiếng vó ngựa hối hả sau lưng, thì ra là vị quan cận thần nọ: "Thưa bệ hạ, ngài đã giao nhầm chìa khóa cho thần".
Ngày xưa có một bà già đơ độc sống một mình trong rừng vắng. Bà không có ai làm bạn ngoài một chú mèo. Một ngày nọ, khi biết mình gần đất xa trời, bà mới ôm con mèo vào lòng và ước: "Ước gì mình được trẻ đẹp lại". Tức thì bà biến thành một cô gái cực kì xinh đẹp. Bà lại ước: "Ước gì túp lều của mình biến thành ngôi nhà đẹp!". Tức thì trước mắt bà hiện lên ngôi nhà lộng lẫy.
"Nhưng ở giữa rừng này thì xinh đẹp và nhà đẹp cũng chẳng để làm gì..." - Thế là bà lại ước con mèo của bà biến thành một chàng trai..."
Và một chàng trai khôi ngô tuấn tú hiện lên trước mắt bà. Thích quá bà lôi chàng trai vào nhà... Nhưng chưa đầy 2 phút sau bà đã chạy ra ngoài và hét toáng lên: "Biết thế này thì thà chết còn hơn!". Chàng đẹp trai nọ lẩm bẩm: "Ai bảo hồi trước bà... thiến tôi?"
Ở miền Bắc Việt Nam ta, có tục đặt cho con những cái tên rất xấu vì các bậc cha mẹ tin rằng đặt tên cho con mà càng xấu, càng dơ thì đứa trẻ không chết yểu. Vì thế có nhà đặt tên con trai là thằng Cu, thằng Cò, thằng Cứt và đặt tên con gái là cái Hĩm, cái Trôn, cái Đái. Bởi vậy mới có câu chuyện này.
Một ông bố gọi con:
- Cứt ơi, về ăn cơm!
Thằng Cứt đi vắng, em nó đứng chơi gần đấy, trả lời:
- Cứt đi chơi. Không có Cứt bố không ăn được sao mà cứ phải gọi.